Cho những người yêu Hội An đến mê mải <3
Tám năm trước, anh là con bé sinh viên chưa tốt nghiệp lần đầu đến Hội An. Hồi đó, chỉ một ngày sau khi bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp, anh nhảy lên xe đò với một triệu rưỡi trong túi, rong ruổi xuyên Việt hơn tháng trời.
Sáu năm sau, anh cùng một người đã từng yêu (và giờ chắc vẫn yêu) bay đến từ phía bên kia Trái Đất, trong những ngày mưa bay đã cùng nhau lang thang từng ngõ ngách phố Hoài.
Tuần trước, Sony hỏi anh có muốn quay lại Hội An không? Với một chiếc điện thoại chụp ảnh, và bảo anh cứ lang thang phố theo ý anh, chụp những gì anh thích? Anh trả lời sao lại không nhỉ?
Ở một nơi mà cứ giơ máy lên là có ảnh đẹp, chụp Hội An quá khó vì biết bao nhiếp ảnh gia đã có những bộ ảnh xuất sắc.
Nhưng có lẽ chính vì anh chỉ coi mình là một người thích chụp ảnh, một kẻ rong chơi thích bắt lại những khoảnh khắc chỉ đến một lần trong đời, và quan trọng nhất là anh đã để chiếc máy ảnh nặng trịch ở nhà và lang thang cùng với chiếc điện thoại mỏng manh nhẹ nhàng, nên những bức hình phố Hội lần này cũng thật khác.
Hôm ấy anh chạy theo ánh sáng ở phố Hoài từ lúc bình minh cho đến khi những con phố chìm trong màn đêm tĩnh lặng. Nếu bạn hỏi anh đây có phải là một chiếc điện thoại chụp ảnh tốt không, thì cứ để những bức ảnh của anh nói thay lời, để anh đỡ phải mang danh “quảng cáo.”
Nếu bạn thắc mắc vì sao dù ngược sáng hay ban đêm và ánh sáng yếu vậy mà ảnh vẫn sắc nét, thì là nhờ cảm biến tự động lấy nét bằng laser trong điện thoại có thể tự động đo khoảng cách đến đối tượng chụp.
Là điện thoại nhưng có chế độ chụp manual ( tự thiết lập thông số bằng tay) nên anh thậm chí còn có thể phơi sáng, cool chưa? Đêm đến nếu muốn chụp Hội An mơ màng trong ánh đèn vàng hoặc những chiếc lồng đèn, thì chỉ cần giơ máy lên mà chụp thôi :)
Nếu không phải là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp với những tấm ảnh hoàn hảo, hãy là một người lưu giữ hoàn hảo những khoảnh khắc của riêng bạn, theo cách của bạn.
#HoiAn #HoaiPhoPhoNhoHoai #XperiaXZ